Và ta yêu mãi Sài Gòn, niềm nhớ.
Ta yêu Sài Gòn từng góc phố, những quán nhỏ dọc bờ kênh. Ta yêu những đêm Giáng Sinh ồn ào, ấm lạnh, mình ta bơ vơ quẩn quanh rồi trở lại với chính mình nơi góc quán quen. Ta yêu những nụ cười hiền hậu của bạn bè, những điều bí mật trao truyền từ những người ta gặp, quán nhỏ đầy ắp tiếng cười của ngày mai.
Ta yêu em, người con gái ta đã gặp và đã yêu. Em nhẹ nhàng như làn mây mùa hạ, bồng bềnh xâm chiếm cả tâm hồn ta.
Ta yêu những con đường đi học, khói bụi ồn ào và có em.
Ta yêu những trang vở trắng, những trang sách hồng, lời nói du dương của những vị giảng viên, niềm khát chữ ngàn đời của sinh viên đất Việt.
Ta yêu những con người có chí lớn, mộng tựa núi cao, quyết tâm tìm đến những vùng đất mới.
Ta yêu mấy em nhỏ đầy nhiệt huyết, ý tưởng tràn đầy và khát vọng ngày mai.
Ta yêu mỗi sớm mai thức dậy, một ly cà phê đắng hòa với ánh nắng buổi bình minh.
Ta yêu những kì thi căng thẳng, điểm số luôn cập kề giữa 4 và 5.
Ta yêu những điều bất ngờ và giản dị đã đi qua, thách thức giờ đã trở thành kỉ niệm, những gương mặt lạ lầm đã hóa thành thân quen.
Ta yêu cái ngày đầu tiên tinh khôi, ta nhìn em một chân trời mong ước, và hôm nay em vẫn mãi nhìn về hướng ấy xa xăm.
Ta yêu những quán nhậu bình dân, dăm ly rượu cũng làm nên câu chuyện, chẳng thể quên nhau vì một chén rượu nồng.
Ta yêu những người anh đầy ý chí, anh đã sống, đã đi qua như thế mà vẫn luôn cười, cứ mãi như thế nhé anh, anh luôn cười thì đời luôn rạng rỡ.
Ta yêu những lá thư từ phương xa, tiếng mẹ ngọt ngào và tình em ấm áp.
Ta yêu em những cô gái ta chưa từng biết mặt, nét chữ vẽ lời vẫn còn đậm trong tim.
Ta yêu cả những cô chủ tận tình, dù xa lắm nhưng vẫn là gia đình nhỏ, tình tha hương ấm lại tình đồng hương.
Ta yêu những buổi chiều thơ thẩn, cứ một mình ngồi mãi đăm chiêu. Dòng xe cộ qua lại nhiều lắm, khói thải hàng ngàn vạn khí độc, vẫn chừa chỗ cho một thoáng vu vơ, những niềm nhớ mà ta luôn chôn kín trong lòng.
Ta yêu bờ kênh dài đen xì, cái ngoằn ngèo vô định, chẳng biết bao giờ là lúc thủy triều lên. Yêu biết mấy những thanh âm nho nhỏ Sài Gòn, mỗi góc phố là một trời số phận. Yêu một thoáng cười ẩn chứa những niềm tin. Ta yêu phố, yêu màu xanh của lá, lối nhỏ công viên bàn chân chưa bước quen tên… Và ta yêu mãi Sài Gòn, niềm nhớ.
Phía trước kia cũng là một chân trời. Ta yêu những thử thách tuyệt vời, những bài học làm đôi chân thêm vững. Ta biết sứ mệnh mình còn đang ở đó. Ta phải đến, với niềm tin, tinh thần lạc quan.
Sài Gòn, chia tay nhé, để hẹn ngày trở lại. P.P